Đây là lần thứ ba chúng tôi leo lên và cắm trại trên ngọn núi này. Mỗi lần leo lên đây, tôi lại quen hơn với im lặng và bóng tối thăm thẳm.

Ban đêm không làm tôi sợ nữa, ít nhất cũng thôi làm tôi chết khiếp. Chúng tôi chất củi đầy bên cạnh đám lửa trại, ngồi yên trước đó và nướng thịt. Khi nào mệt, tôi chỉ ngồi thần ra, trân trân nhìn lửa cháy. Tôi không bao giờ chán nhìn lửa. Những ngọn lửa đủ các hình dạng và màu sắc, chuyển động linh hoạt như những vật sống – chúng sinh ra, tụ lại, rời nhau và chết.


Khi trời quang mây, tôi đi ra khoảng trống ở bìa rừng, nhìn lên bầu trời. Những ngôi sao không đem lại cho tôi cảm giác bất lực như trước nữa và tôi bắt đầu cảm thấy gần gũi chúng. Mỗi ngôi sao phát ra ánh sáng đặc biệt của riêng mình. Tôi nhận ra một số ngôi và quan sát chúng lấp lánh trong đêm. Thi thoảng, chúng bừng sáng hơn như thể chợt nhớ ra điều gì. Vầng trăng treo lơ lửng trắng và sáng vằng vặc; nếu nhìn kỹ, dường như tôi có thể thấy địa hình lởm chởm trên bề mặt. Tôi chẳng bận óc nghĩ suy gì mạch lạc, chỉ ngây ngất ngắm bầu trời.

Không nghe được nhạc vì loa hết pin không phải là một thiếu vắng trầm trọng như tôi tưởng. Có biết bao âm thanh khác thay thế nó – tiếng chim chóc líu lo, tiếng kêu của đủ loại côn trùng, tiếng róc rách của con suối, tiếng chim xào xạc. Mưa rơi, một vật gì trườn trên lá khô, đôi khi một tiếng động bí ẩn không tả nôi. Trước đây, tôi không hề biết thế giới lại đầy những âm thanh tự nhiên đẹp và nhiều đến thế. Cả đời, cho đến tận bây giờ, tôi đã bỏ qua chúng. Tôi nằm yên xuống bãi cỏ hàng giờ, mắt nhắm nghiền, không động đậy, lắng nghe không bỏ sót tiếng động nào quanh mình.

Rừng cũng thôi không làm tôi sợ đến độ khiếp vía như trước và tôi đã bắt đầu cảm thấy gần gũi hơn với nó, thậm chí kính trọng nữa. Tuy nhiên, tôi không mạo hiểm quá xa khu cắm trại và chỉ đi theo con đường mòn sẵn có mà thôi. Chừng nào tôi tuân thủ những quy tắc đó, sẽ không có bất trắc gì quá đáng.

Tôi thường nằm dài trong khoảng trống nhỏ hình tròn, để cho nắng rọi lên khắp người. Mắt nhắm nghiền, tôi thả mình cho nắng mơn man, tai dỏng lên đón tiếng gió rít qua các ngọn cây. Bao bọc trong hương rừng đằm ngát, tôi lắng nghe tiếng chim vỗ cánh, tiếng lá dương xỉ lao xao. Tôi thoát khỏi trọng lực, bồng bềnh bên trên mặt đất và trôi trên không trung. Tất nhiên, trạng thái này không kéo dài. Nó chỉ là một cảm giác thoáng qua – mở mắt ra là nó tan biến. Dẫu sao, đó vẫn là một trải nghiệm ngất ngây, có thể trôi bồng bềnh trên không.

Có đôi bao lần mưa to nhưng không kéo dài, và lần nào tôi cũng để yên quần áo đang mặc lao ra tắm mưa, để từng hạt mưa lăn tăn chảy dài trên mặt. Cũng có đôi lần đi cắm trại ngang qua một con suối nhỏ nước trong veo lúc trời đang nắng, ngay lập tục tôi quăng ngay ba lô xuống đất và để nguyên quần áo đang ướt đậm mồ hôi lao ngay xuống dòng nước mát lạnh. Lúc tắm xong, nếu không có người lạ nào ngoài đám con trai, chúng tôi leo lên bờ, cởi quần áo phơi khô, tắm nắng ngay trên dải đá to bên bờ suối.

Thay vì đi một mạch tới đích, tôi thường nhởn nhơ trên đường, ngắm cảnh, lấy máy ảnh chụp hết góc này đến góc kia cho đến khi không còn thấy góc nào thú vị mà mình chưa thử để thu hoạch được một tấm hình ưng ý.
Từng tí một, đủ các loại kiến thức thức về tự nhiên thẩm thấu vào đầu tôi. Tôi nghĩ giá có thể ở lại đây bao lâu tùy thích thì tuyệt biết mấy. Có bao nhiêu là cảnh vật, cây cối, bầu trời lúc bình minh, hoàng hôn và lúc đêm xuống mà tôi muốn chụp lại và đồ ăn thức uống thì vẫn còn ê hề. Nhưng tôi biết rằng đây chỉ là nơi tạm trú, chẳng bao lâu sẽ phải rời đi. Chốn này thật quá yên tĩnh, quá tự nhiên, quá hoàn hảo. Tôi không phù hợp với nó, ít nhất là chưa phải bây giờ.

Tôi biết chắc mình khoái sống một mình với thiên nhiên như thế, nhưng thật không dễ gì sống ở đó một thời gian dài. Về lý thuyết thì không phải không thể sống như thế và tất nhiên đã có những người làm thế. Nhưng trên thực tế, cách nào đó, tự nhiên lại có phần phi tự nhiên. Và thư giãn có khi lại trở thành mối đe dọa thực sự. Phải từng trải và có chuẩn bị mới có thể sống được với những mâu thuẫn đó.

Cho nên, tạm thời tôi hẵng quay về thành phố cái đã. Trở về với văn minh. Rút cuộc, con người sinh ra vốn dĩ yếu đuối, phải dựa vào nhau mới tồn tại được.

Leave a reply