Chiều mồng một Tết, mình về dưới hiên nhà, ngồi trên khung cửa sổ, nhìn những cánh chim chiều về núi, mỉm cười:
– Sao bao năm em không thấy?
– Thấy gì?
– Những cánh chim chiều về núi.
Lang thang hết một ngày trời, thấy ánh mặt trời tắt dần, lũ chim mới nhớ ra có một nơi còn quan trọng hơn bầu trời rộng lớn ngoài kia, vội vã ngược gió trở về.
Lũ chim chỉ mất một chiều để nhận ra; còn mình thì mất biết bao nhiêu năm để đôi chân phải đuổi theo hàng trăm thứ, rồi một chiều nhìn lại thấy những thứ mình từng theo đuổi, từng cố giữ rồi cũng mất, kể cả có những thứ cố gói ghém thật gọn gàng cũng không thể mang theo, mới giật mình lờ mờ nhận ra.
—-
Ngày mới biết chụp ảnh, mình luôn mang máy ảnh bên người khi đi ra ngoài, mỗi khi thấy cảnh đẹp hay khoảnh khắc vui vẻ là mình vội vàng lấy máy ảnh chụp lại, vội vàng về nhà chỉnh sửa rồi nhanh chóng đăng lên Facebook khoe với mọi người.
Có một hôm, đang chạy xe gần tới địa điểm chụp thì thấy nắng chiều đẹp quá, mình cuống cuồng mở túi lấy máy ảnh, giơ lên ngắm, bấm nút chụp rồi sững sờ nhận ra mình đã quên mang theo thẻ nhớ trong khi ánh nắng đang tắt dần. Mình ngồi bệt xuống cỏ, tự trách mình ẩu, không kiểm tra kỹ trước khi đi, tự trách mình đi trễ vội vàng mà sơ sót.
Buồn bã và thất vọng muốn khóc.

Khi lỡ say mê ảo ảnh về một bức ảnh muốn có, về những lượt yêu thích, những lời khen ngợi trên Facebook, mình chẳng thèm để mắt đến khung cảnh thật sự đang diễn ra nữa.
Thật là buồn.
Nhưng tệ nhất là nó khiến mình quên mất một điều vô cùng quan trọng: được ngắm nhìn bằng đôi mắt này, có được cảm giác bình yên trong tâm hồn hay có được khoảnh khắc vui vẻ với những người thân yêu cũng là thứ hiếm có và đáng tận hưởng.
Hơn thế nữa, nó thật hơn một hình ảnh nào đó, một điều gì mình muốn có trong tương lại.
Như buổi hoàng hôn này, ngoài cái ánh nắng vàng rọi phết lên đồng lúa rồi ngã sang sắc cam, sắc đỏ trên nền trời xanh thẳm, còn có hương cỏ dại, mùi lúa chín dìu dịu nhẹ nhàng len vào lỗ mũi.
Còn có âm thanh xào xạt của gió thổi qua tán cây, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng lũ chim ríu rít gọi nhau về tổ.
Còn có tiếng bước chân chậm rãi khoan khoái trên thảm cỏ khô trong bầu không khí mát lạnh của chiều thu mà biết được mình đang bước, cảm thấy mình đang sống.
Còn có âm thanh của sự tĩnh lặng và cái cảm giác bị cái đẹp thiên nhiên cuốn hút hoà về thành một với thiên nhiên, rồi ngây ngất nằm xuống bãi cỏ nhìn vầng trăng lưỡi liềm mọc sớm trên những dãy núi trong một chiều mờ sương ở vùng nông thôn miền núi này.

Chiếc máy ảnh có thể giúp mình giữ lại một khoảnh khắc đẹp nhưng nó chỉ tạm thay thế được một giác quan duy nhất. Trong khi đó, tâm trí mình lại có thể lưu giữ được ký ức của rất nhiều giác quan, rất nhiều cảm xúc nữa.
Vậy thì khi có cơ hội đứng giữa thiên nhiên, bình yên với chính mình hay là ngồi tâm tình, trò chuyện, đùa vui với mọi người thân yêu, cớ gì mình lại chăm chú nhìn thế giới qua ống kính máy ảnh, qua màn hình điện thoại.
Việc gì phải ngồi sầu muộn bên vệ cỏ vì để lỡ một tấm ảnh đẹp, trong khi cùng lúc ấy mình có thể tận hưởng vô số khoảnh khắc vô giá khác?
Những bức ảnh mình vội vàng chụp cho kịp trước khi nó biến mất đó có thể rất đẹp, nhưng có những vẻ đẹp không thể ghi lại bằng máy ảnh mà chỉ có thể ghi lại bằng ký ức và cảm xúc.

Giờ thì mỗi lần đi chụp ảnh, mình không vội vàng lấy máy ảnh ra chụp liền nữa.
Mình ngồi yên, tận hưởng khoảnh khắc này đến khi thấy đủ rồi mới chậm rãi mở túi, ngắm nhìn rồi bấm nút chụp.
Mình cất giữ khoảnh khắc này trong tim để mỗi lần mình nhìn lại tấm ảnh này, toàn bộ ký ức và cảm giác về khoảnh khắc này có thể ùa về chứ nó không chỉ là một file ảnh trong máy tính nữa.

Mỗi ngày bạn cất lại điều gì trong tim?
Bạn để lại những gì trong tim người khác?
Bạn gửi lại điều gì trên những nơi đi qua?
Bạn đánh dấu những ngày Tết này bằng màu sắc nào?
Năm mới chúc bạn và người thân yêu có thêm những buổi sớm mai bình an và những khoảnh khắc hạnh phúc tràn đầy trong tim.
Để những khoảnh khắc đó trở thành những hạt mầm bình an và hạnh phúc trong tim bạn.
Để những lúc cuộc đời nhiều khó khăn, khi nỗi đau buồn quá lớn đến mức đứng trước một khung cảnh đẹp, một bữa cơm ngon lành, một bài hát hay mà bạn không còn tâm trí thưởng thức được; thì hy vọng những hạt mầm bình an và hạnh phúc này sẽ nảy nở trong tim bạn.
Giúp bạn nhớ lại những ký ức này, nhắc bạn rằng cuộc sống của bạn vẫn còn nhiều màu sắc tươi sáng chứ không hoàn toàn đen tối hay xám xịt như khoảnh khắc hiện tại.
Như khi mình có một người bạn thân thiết, hiểu và thương mình, được ngồi gần người đó, dù không nói tiếng nào, mình vẫn cảm thấy dễ chịu.
Để rồi bạn có thể mỉm cười, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy bước tiếp đương đầu với những khó khăn đó.
Happy New Year mọi người.
Chúc mọi người có thể cất giữ và nuôi dưỡng được thêm những hạt giống bình an và hạnh phúc trong tâm hồn.
Leave a reply