Thư gửi bạn thân


Bạn biết không, nhiều người nói rằng thời gian sẽ chữa lành những vết thương nhưng thời gian không thật sự giúp chữa lành vết thương trong tâm hồn. Nó chỉ làm chúng ta tạm thời quên nó đi với những bận rộn khác thôi. Rồi nó sẽ quay lại như ngày bạn bị tổn thương mỗi khi có những bất an làm sống dậy nó.

Mình nghĩ rằng chúng ta cần học cách mở lòng và kể ra câu chuyện về những tổn thương mà mình đã luôn che giấu, kể cả những tổn thương mà ta đã vượt qua nó hay chưa. Vì đó là cách mà giúp chúng ta chữa lành những vết thương còn mưng mủ và chảy máu đó. Cho dù điều đó không làm thay đổi điều đã từng xảy ra nhưng việc đó có thể giúp ta thay đổi cách nhìn về những điều đã xảy ra đó. Từ luôn nhấn chìm bản thân xuống vì tự cho rằng mình đã là nạn nhân; thông qua việc kể lại cho người khác, ta có cơ hội nhìn lại sự việc đó với một góc nhìn khác. Mình không hẳn luôn đúng và người ta không hẳn luôn sai. Nó là cơ hội giúp mình hiểu thấu hơn về con người để biết thông cảm với bản thân và người khác hơn, là một trải nghiệm trong cuộc sống giúp ta trưởng thành hơn.
Điều quan trọng nhất là chúng ta thật lòng nói ra chúng ta là ai, đã đối mặt và vượt qua những tổn thương đó ra sao. Vì biết đâu, một ngày nào đó, chúng ta sẽ giúp ai đó bớt cảm thấy cô độc trên cuộc đời này. Vì họ thấy chính mình trong câu chuyện của bạn. Và điều đó cho người ta thêm một niềm hy vọng, cho họ thêm một lý do để tiếp tục sống, tiếp cho họ thêm động lực để vượt qua những khó khăn tương tự.


Và rồi cuối cùng thì điều bạn kể cũng không phải là thứ quan trọng nhất. Mọi người lắng nghe câu chuyện của bạn không phải chỉ vì muốn biết thêm điều gì về cuộc sống. Bạn cũng không nhất thiết phải cô đọng lại mọi kiến thức và đưa cho mọi người một chân lý. Những ai thương mến bạn sẽ luôn muốn lắng nghe câu chuyện của bạn vì họ muốn dành nhiều thời gian hơn để hiểu bạn.
Nó đem lại cho bạn cảm giác bình yên và ấm áp. Bình yên giống như một buổi chiều mưa, hai người yêu nhau ngồi yên lặng cạnh nhau dưới mái hiên, vừa uống cafe vừa ngắm mưa rơi xuống tán lá. Ấm áp như một buổi tối đi cắm trại trên núi, trời thì lạnh còn tụi mình thì ngồi quây quần quanh bếp lửa, vừa tâm sự vừa nướng đồ ăn. Thi thoảnh khẽ mỉm cười nâng ly rượu cụng ly với nhau dưới một bầu trời đầy sao nơi núi rừng Tây Nguyên này.